Những điều tuyệt vời qua khung cửa sổ (Tập 1)

Chiều mưa ngồi làm việc bên khung cửa sổ, mình chợt nhận ra nhiều điều xinh đẹp của cuộc sống qua khung cửa sổ quen thuộc mà ngày nào mình cũng ngồi làm việc ở đây. Và thế là series “Những điều tuyệt vời qua khung cửa sổ” ra đời, ghi chép lại những chuyển động bình dị của cuộc sống, những điều sống động và ý nghĩa ngay bên cạnh mà tưởng chừng như mình đã bỏ quên chúng.

Anh chủ vườn cây xương rồng

Mình may mắn được sinh sống trong một khu vực yên tĩnh, an ninh và xinh đẹp giữa lòng Sài Gòn. Kế bên nhà mình là một khoảng đất rộng được trồng đầy xương rồng, đủ chủng loại, lớn bé khác nhau. Chúng thật độc đáo và nổi bật, ngay cả khi mình chưa tưởng tượng ra khoản kinh phí khổng lồ mà chủ nhân của chúng đã bỏ ra để đưa chúng về trồng và chăm bón.

Ngày nào mình cũng đi qua vườn xương rồng ấy và ngày nào mình cũng ngoái đầu nhìn. Ngày nào mình cũng ngồi làm việc bên khung cửa sổ và ngày nào mình cũng dừng lại vài giây đến vài phút để ngắm nghía chúng. Có loại nhỏ bé xinh xinh được trồng trong chậu sứ, có cây lại cao vi vút tới nỗi phải dùng thanh sắt để cố định thân cây cho không bị đổ gãy. Mỗi cây một hình thù và kiểu dáng khác nhau tạo thành một vườn cây vô cùng sinh động.

Bao nhiêu sự xinh đẹp, độc đáo và nổi bật của vườn xương rồng ấy (lần đầu mình thấy ở Sài Gòn) lại làm nổi bật lên bấy nhiêu hình ảnh của một người đàn ông khác chững chạc, ăn mặc giản dị, chất phác, ngày nào cũng có mặt thăm nom, chăm sóc cho khu vườn – mình đoán anh là chủ vườn cây này. Mình thực sự cảm nhận được tình yêu mà anh dành cho khu vườn dù chỉ quan sát qua khung cửa sổ. Ngày nào anh cũng tưới tắm, cắt tỉa và nâng niu những cây xương rồng. Hình như anh còn ngủ lại đó, trong một “ngôi nhà” đơn sơ dựng ngay bên trong khu vườn. Có hôm trời mưa, mình thấy anh chạy vội vào chỗ mái che sau khi làm việc với một cây xương rồng nào đó ở bên ngoài. Đêm tới, nhiều hôm anh bật đèn sáng trưng, lúi húi làm gì đó trong các bụi cây, có hôm thì tiếp đãi vài người bạn tới chơi, hiếm lắm mình cũng bắt gặp vài người khách tới xem cây, còn lại thì anh cứ một mình như thế.

Anh chủ vườn xương rồng – từ việc anh quyết định trồng một vườn xương rồng ở một vị trí “đắt giá” ở Sài Gòn, tới cách anh đam mê và nhiệt huyết chăm sóc chúng, dưới con mắt của một người lạ hoắc như mình, thật đáng ngưỡng mộ. Dù cho sau đó có cả trăm ngàn lí do khác, những lí do có thể “rất thực tế” cho sự ra đời của khu vườn ấy, thì vẫn không thể phủ nhận tình yêu mà anh dành cho khu vườn xương rồng của mình. Vì thế mà nó đã được ra đời và tốt tươi.

“Mình đã thực sự yêu thứ gì đó say đắm và nhiệt thành chưa nhỉ?”

Cậu bé thong dong dưới mưa

Cũng trong buổi chiều mưa hôm nay, trong một phút thẫn thờ ngắm nghía khung cảnh trước mặt, mình đánh mắt sang trái và nhìn thấy một hình ảnh vô cùng dễ thương, để lại cho mình nốt cảm xúc khá rõ ràng.

Đó là một cậu bé (tầm tiểu học), mặc đồng phục, đeo ba lô, đội một chiếc mũ lưỡi trai, tay cầm quả bóng đá, thong dong đi bộ trên đường, dưới cơn mưa nặng hạt. Cậu bé đó không có vẻ gì là vội vàng, đôi khi còn nhảy chân sáo, tay tâng tâng quả bóng nhẹ nhàng. Có vẻ như cậu vừa kết thúc một ngày học vui vẻ hoặc tặng được kẹo mút cho cô bạn gái dễ thương vậy. Ôi mình thấy sao mà xinh đẹp quá, thế giới có những đứa trẻ và thế giới qua lăng kính của trẻ thật như một bản nhạc vừa tinh nghịch vừa nhẹ nhàng. Dẫu cho trời mưa to cũng chẳng ngăn nổi lòng ta bừng nắng!

“Hình như mình chỉ yêu mưa khi ngắm chúng thôi….?”

Thân thương,

Giangbrave

Leave a Reply